Đón giáng sinh cùng crush đít bự học cùng lớp

Cô liếc mắt, dí ngón tay vào trán tôi. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Đời yên mà cô quạnh lắm. Người ta sẽ hết cười. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. Một cô gái sà đến, ngồi kế bên, bắt chuyện rất tự nhiên như đã quen thân tự kiếp nào:
– Em đi lưu diễn nhiều nơi, chưa thấy nơi nào buồn như nơi này. Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi giạt về Cao Thạch. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này. Cái thứ rượn đực, còn làm ra vẻ khinh người. Cái xóm đìu hiu hẻo lánh đến não lòng. Đi theo anh, tôi cũng học được nhiều thứ hay ho. Cao Thạch chỉ có một quán tạp hoá duy nhất của Bảy Súp, nằm kế Bến Gỗ. – Hỏi mỉa em hả? Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ. Vợ anh đâu? – Hứ! Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn nghèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường. Cô khoát tay:
– Ối. Còn tôi là kẻ thất cơ lỡ vận phải vào Cao Thạch kiếm sống đã đành.